Tôi mơ thấy mình được gặp và phỏng vấnThiên Chúa.
“Vậy con muốn phỏng vấn Ta sao?”
“Vâng, lạy Chúa, nếuNgài có thời gian.”
“Thời gian của Ta thì vô tận; vậy conmuốn hỏi Ta điều gì đây?”
“Điều gì làm cho Ngàingạc nhiên nhất về loài người?”
Và Chúa trả lời …
“Rằng con người quá băn khoăn lo lắngvề tương lai, mà lãng quên hiện tại,
vì thế họ không sống trong hiện tạicũng chẳng phải cho tương lai.
Rằng họ sống như thể không bao giờphải chết
và chết như thể chưa từng được sống.
Rằng họ chán ngán tuổi ấu thơ –
họ vội vàng lớn lên và ước mong tuổithơ trở lại.
Rằng họ tổn hao sức khỏe để kiếm tiền
rồi lại phải mất tiền để phục hồi sứckhỏe.”
Thiên Chúa cầm lấy tay tôi trong thinhlặng chốc lát,
và tôi hỏi tiếp:
“Là một người cha, Ngàimuốn con cái học những bài học nào về cuộc đời?”
Chúa mỉm cười trả lời:
“Để học biết rằng không ai có thể buộcngười khác yêu mình.
Điều họ có thể làm là trở nên đángyêu.
Để học biết rằng điều quí giá nhấtkhông phải là cái họ có,
nhưng là người mà họ có trong cuộcđời.
Để học biết rằng so sánh mình với thanhân là điều không tốt.
Để học biết rằng người giàu không phảilà kẻ có nhiều nhất,
nhưng là người cần ít nhất.
Để học biết rằng chỉ mất một vài giây
có thể làm tổn thương sâu xa đối vớingười thân yêu,
nhưng lại phải tốn nhiều năm mới hàngắn được vết thương đó.
Để học biết tha thứ bằng cách tập thathứ.
Để học biết rằng còn có ai đó yêu bạn,
nhưng lại không biết cách nào diễn tảnỗi lòng mình.
Để học biết rằng tiền bạc có thể muađược mọi thứ …
ngoại trừ hạnh phúc!!!
Để học biết rằng hai người có thể cùngnhìn một sự vật,
nhưng lại thấy nó theo hai cách khácnhau.
Để học biết rằng sẽ không bao giờ đủkhi được người khác tha thứ,
mà chính họ phải biết tha thứ cho bảnthân mình.
Và để học biết rằng Ta luôn hiện diệnở đây – mãi mãi.”
Tác giả: vô danh
Người dịch: Phạm Kông
Đăng nhận xét